Trưởng thành khiến chúng ta có những thói quen:
+ Giữ kín hết mọi chuyện cho riêng mình.
+ Luôn mỉm cười để nói: Đâu có gì đâu!
+ Tự ôm lấy mình, tự lau nước mắt cho mình. Khi mình yếu đuối.
+ Thói quen mỉm cười khi mọi thứ xảy ra quá tàn nhẫn đối với mình.
Mọi thứ đều phải dựa vào nỗ lực của chính bản thân để vươn lên, sống tốt hơn. Chúng ta luôn muốn có cuộc sống nhàn hạ, an ổn. Nhiều khi mọi thứ thật đơn giản để có được những điều đó. Sau cơn mưa… khí trời thật dễ chịu… Vậy sau khi bạn khóc… lòng bạn có thoải mái hơn không?
– Đừng cố gắng cười… để người đối diện an tâm…
– Cứ khóc òa lên khi con tim đã mệt mỏi…
Cuộc sống chính là như vậy, một lần đau khổ chính là một lần bạn gột rửa chính bản thân, một lần tổn thương là một lần tỉnh giấc.
Đã từng bước qua, đã từng mệt mỏi, đã từng rơi nước mắt, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể trưởng thành.
Và rồi chúng ta sẽ hiểu, hoá ra, hạnh phúc không bao gồm những tiêu chí. Không hề có sự mặc định rằng ai đó phải có tiền, có quyền, có sự no đủ, có sự chúc phúc thì họ mới được hạnh phúc. Chỉ cần họ biết trân trọng những gì mình có và hài lòng với cuộc sống mà mình đã lựa chọn thì họ sẽ luôn thanh thản…
Hiền Oanh