BẠN ĐÃ MUA VÉ VỀ NHÀ ĂN TẾT CHƯA?
Tháng trước ba hỏi thăm:
– Tháng sau giỗ ông, thế có về nhà không?
Mình than thở:
– Dạo này đi học nhiều, công việc bận rộn, cũng nghèo nên chắc con không về ba ạ.
Ba buồn buồn, thở dài, cố nói thêm mấy lời động viên mình ở trong đó học hành cho tốt rồi quay mặt đi.
Đầu tháng nay mẹ lại gọi:
– Tháng sau đám cưới cháu cô hai ấy, con có về được không?
Mình nhìn lịch trình tháng này dày đặc, ví tiền cũng mỏng dính, lại đành hẹn với mẹ:
– Thôi Tết con về ạ.
Thoáng cái đã xa nhà đi học và đi làm gần nửa năm. Những cuộc gọi về nhà thưa dần, thưa dần. Mỗi lần ngồi nhai trẹo trạo hộp cơm mua vội ngoài đường, mình lại nhớ cơm mẹ nấu, mùi vị tuy dở tệ, nhưng ăn chẳng khi nào ngán cả. Nhớ ba hay uống vài cốc rượu rồi lè nhè đủ chuyện, tuy phiền, nhưng khi ăn cơm một mình lại thấy trống vắng thèm được nghe.
Đêm qua mẹ lo lắng:
– Tết này bao giờ con về, vé có mắc lắm không?
– Dạ, tận bốn triệu ạ.
– Mắc dữ thế!
– Nhưng con mua rồi ạ. Qua hai mươi con sẽ về.
– Thế thì tốt rồi. Mắc rẻ gì cũng về nhà con ạ. Về để được gần nhau.
Lúc này mẹ mới thả lỏng cơ mặt, ba xem vội tờ lịch trên tường rồi ước chừng:
– Còn khoảng 3 tháng nữa con nó về rồi bà.
Tình thương của gia đình không giống như tình yêu đôi lứa. Ba mẹ chẳng nói lời yêu nào, nhưng toàn là thương là yêu thôi. Ba mẹ chẳng hứa hẹn, nhưng tuyệt nhiên chưa từng bỏ rơi con dù trong hoàn cảnh nào.
Nhà là thế, có mẹ đợi, ba trông. Nhà cũng có khi đầy khi rơi, nhưng hễ xa là nhớ, là mong được trở về.
—
🌾 Về nhà ăn bát cháo hành – Doãn Hằng
Mong bạn dẫu có đi khắp tinh cầu này, vẫn còn gia đình để trở về!