Vì một người bước đến, chợt biết mình tủi thân
Có những lần vấp ngã, đau thật đấy, nhưng xung quanh không ai đến đỡ, chúng ta đành tự mình gắng gượng đứng lên. Trong khoảnh khắc ấy, hơn cả đau rát nơi vết thương còn là nỗi sợ xấu hổ và ánh nhìn vô cảm của thế gian. “Mình yêu đuối để cho ai xem!” Thế là, đành mím chặt môi, siết chặt tay để nước mắt chảy ngược vào trong.
Thế nhưng, trong khoảnh khắc ấy, nếu có một người vội vã bước đến, ân cần hỏi han không đợi chúng ta đáp lời, khóe mi ta sẽ bỗng dừng ngập tràn nước mắt, không hẳn vì được dỗ dành mà có lẽ là vì vừa nhận ra mình đã thấm mệt sau khoảng thời gian mạnh mẽ quá lâu.
Trong bộ phim Queen of Tears (tựa việt: Nữ hoàng nước mắt), nhân vật Hae In cũng đã định thinh lặng trong buổi tối đi lạc vì những ảo giác do chứng u bào đám mây gây nên. Nhưng nhìn thấy Hyun Woo ướt đẫm lưng áo vì lo lắng chạy khắp nơi tìm kiếm, bất chợt Hae In lại thấy tủi thân và biết rằng mình đã rất sợ. Một nỗi sợ không phải chỉ cần gắng gượng đứng dậy và tỏ là mình ổn là sẽ vượt qua.
Thi thoảng chúng ta cũng nên như thế. Hãy cho phép bản thân được buông lỏng cảm xúc và được là chính mình khi ở bên cạnh một ai đó, hoặc thậm chí là một mình. Mạnh mẽ không phải là không khóc. Dám để mình được khóc mới gọi là mạnh mẽ, bạn à!
—–
Sách Chúng ta của những ngày tan vỡ