Cái ôm của mẹ rất ấm!
Đứa trẻ ngày nào phải ngửi mùi của mẹ mới có thể an tâm ngủ ngon, giờ đã lớn. Đứa trẻ ngày nào ngồi bên cửa phòng bố mẹ lúc nửa đêm vì sợ ngủ một mình, lớn thật rồi.
Con chỉ là bất cẩn không để ý, ngẩng đầu lên thì đã phát hiện ra, mỗi ngày trôi qua, con lại dần dần từng chút một rời xa ba mẹ.
Khi đã quen với việc ngủ một mình, con không còn thấy thoải mái khi ngủ cùng mẹ nữa. Đêm qua mẹ nằm cùng con, con dè dặt mãi mới vòng tay qua ôm mẹ, mẹ ôm lại con, có chút cảm thấy xa lạ vô cùng.
Thật ra con luôn rất bối rối. Thi Đại học không phải lí do khiến con luôn thấy lo lắng không vui, mà là bởi, con biết, vào giây phút con bước chân ra khỏi cửa nhà, thì những năm tháng con từng có trước đó, đã không thể nào thực sự quay lại nữa rồi.
Nhà vẫn là của con, nhưng con không hoàn toàn thế nữa. Con vẫn là con, nhưng đã dần dần khác đi.
Con biết mẹ rất thương con. Việc người làm cha mẹ thương con vốn là lẽ tự nhiên, nhưng con chưa từng cho rằng tình yêu ấy là điều con hiển nhiên được nhận, hay bố mẹ vốn dĩ phải cho đi.
Con thực lòng rất cảm kích. Con thấy mình biết ơn bố mẹ, thật nhiều.
Người chỉ quan tâm sức khỏe của con, mà chưa từng để ý con đạt được bao nhiêu thành tựu, hơn kém người khác ra sao. Người bận tâm sức khỏe con rất yếu, luôn luôn dịu dàng nhắc nhở con bảo trọng thân thể, lớn rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân, bố mẹ không thể mỗi ngày đều dõi theo con, dặn con đi ngủ sớm, bảo con ăn nhiều lên, con đang tuổi ăn tuổi lớn. Con lựa chọn thế nào đều được, nhưng sức khỏe phải luôn đặt lên hàng đầu.
Người nói rằng, người biết con là đứa trẻ hiếu thắng, lúc nào cũng muốn chứng minh bản thân, nói được làm được. Người bảo người biết vậy, nên chưa từng đặt gánh nặng cho con, chưa từng muốn con phải thế này thế kia, thế nhưng con lại luôn làm khó chính mình, tự áp lực, bố mẹ rất lo, rất thương, nhưng không biết phải làm sao nữa. Bố mẹ sợ con vấp ngã, sợ con lún sâu, sợ con theo đuổi con đường con muốn mà không cân nhắc. Sợ con nỗ lực đến kiệt sức, lại luôn tươi tỉnh nói con thực sự ổn mà.
Người bảo người biết con hiểu chuyện, nhưng hiểu chuyện quá đôi lúc còn khiến người khác không an tâm hơn. Người biết con chỉ luôn lo nghĩ cho người khác, mà thỉnh thoảng quên đi có những lúc cần sống cho mình. Người bảo không cần con báo hiếu, con đã rất tốt rồi. Con chỉ cần thả lỏng, nghỉ ngơi đầy đủ, ăn món con thích, đi chơi nhiều một chút, đừng quá hà khắc với bản thân.
Và người, cũng luôn tự ti rằng mình ít học, sợ không thể trò chuyện cùng con. Nhưng kì thực, con cảm thấy người chính là người tốt nhất, hiểu con nhất, thương con nhất, cũng vĩ đại nhất.
Có một câu nói mà gần đây người nói với con khiến con rất buồn lòng, rằng là:
“Bố mẹ nào cũng đến lúc phải học cách xa con.