Thời gian càng trôi, điều duy nhất một người có thể thấy rõ có lẽ là dáng vóc của mình không còn chút trẻ con ngô nghê ngày nào. Tâm trí ta cứ nhìn vào diện mạo ấy rồi tự thiết lập chế độ đã trưởng thành, sau đó mặc định những điều một người lớn cần phải có, buộc phải làm. Người ta lớn thế nào thì mình cũng cố lớn theo cho bằng được. Hối hả như thể sợ trưởng thành đến ngày hết hạn, chúng ta chưa một lần tự hỏi liệu bản thân có thật sự thích và muốn những điều mình đã làm hay không.
Cuộc đời nào có dài, ngắn lắm đấy. Mỗi người tự sống cho riêng mình cũng chật vật lắm rồi. Sống giống người khác vốn là chuyện không tưởng. Trưởng thành không nhất thiết phải thật nghiêm khắc với bản thân, hay phải uốn nắn mình như chậu cây bonsai theo ánh nhìn, suy xét của người khác.
—–