Em đang để anh rời đi.
Em hình dung một ngày nào đó em sẽ kết hôn và anh sẽ không có mặt tại đám cưới của em. Chiếc nhẫn được đeo vào ngón tay em là do người khác chọn, những người ngồi ở hàng đầu với đôi mắt ngấn lệ và trái tim căng tràn vì xúc động sẽ không phải người nhà của anh. Em chấp nhận ý nghĩ vô cùng ngớ ngẩn rằng mai này em sẽ hứa trao trọn cuộc đời cho ai đó không phải anh, thậm chí em còn vô cùng hạnh phúc khi làm thế. Một ngày nào đó em sẽ nhìn những thay đổi và khởi đầu theo cách khác hẳn khi em còn ở với anh.
Em biết chúng mình rồi sẽ già đi. Cuộc đời anh sẽ rất có ý nghĩa, quan trọng và tràn đầy tình yêu, nhưng tất cả rồi sẽ trôi đi mà không có em trong đó. Em sẽ không nâng ly chúc mừng ngày sinh nhật lần thứ năm mươi của anh, hoặc ăn mừng anh thăng chức, hoặc chui vào chăn cùng anh vào những đêm anh cảm thấy nặng nề đến mức không gánh vác nổi. Những thành công và mất mát của anh sẽ không phải là của em. Một ngày nào đó anh sẽ ôm đứa con đầu lòng trong tay, nhưng em không phải người đặt bé vào vòng tay anh.
Em biết mình phải để anh đi. Dù em có yêu anh đến nhường nào, chúng ta đã cố gắng ra sao, hay cả hai đều muốn đối phương được hạnh phúc đến mức nào, chúng ta sẽ chẳng bao giờ là nửa kia hoàn hảo của nhau.
Em chấp nhận rằng những điều tuyệt vời nhất trong đời chẳng bao giờ đến một cách nhanh chóng và dễ dàng. Em biết mình phải làm điều đúng đắn. Em biết đôi khi điều tốt nhất ta có thể làm cho người mình yêu là để họ rời đi – để có thể làm được nhiều hơn, cảm nhận nhiều hơn, trở thành phiên bản lớn lao hơn của bản thân. Nếu cứ mãi ở bên ta, họ sẽ không thể trở thành một người tốt hơn được. Nên em đang buông những ngón tay của mình ra.
Đây là lời chia tay, là nỗi đắn đo dùng dằng, mảnh vỡ trái tim và là món quà cuối cùng em dành tặng anh.
Em đang để anh rời đi.
(Sách Ngày Một Người Rời Xa Một Người)