Năm ấy tôi từng thương một người hết lòng.
Tình cảm giấu trong lòng suốt bốn năm chưa bao giờ đủ dũng khí để bày tỏ, chỉ có thể ngốc nghếch dùng những hành động nhỏ nhặt nhất để ám chỉ với người, mong một ngày nào đó người sẽ nhận ra tấm chân tâm mà động lòng nhung nhớ.
Tiếc là người chưa từng hiểu, hoặc chưa từng muốn hiểu.
Tôi đem từng chút nhớ thương suốt ngần ấy năm gửi vào mây trời, chờ một ngày đoạn tình cảm này kết thành hạt mưa rơi xuống nhân gian rồi trôi đi mất, tôi sẽ không còn đau lòng nữa.
Bạn biết không, điều buồn nhất trong đoạn tình cảm này là tôi cam tâm tình nguyện đối tốt với người, trong lòng luôn tự nhủ không cần chờ mong người hồi đáp, nhưng thực tế vẫn mong mỏi về phần quan tâm sẽ không bao giờ có kia.
Đoạn tình cảm ấy là khúc ca trong trẻo mà chua xót từ lâu đã nằm lặng trong máy phát cũ phủ bụi thời gian. Bức thư tình không thể gửi đến tay người nhận giờ đã hoen ố ngả vàng, kỷ niệm nhuốm màu rêu phong nằm gọn lại bên lề cuộc sống.
Năm ấy, tôi từng thương một người hết lòng. Bi thương sao năm ấy cũng có người hết lòng chối bỏ tình cảm của tôi.
Giống như cơ chế kháng thuốc, khi phải trải qua một nỗi đau quá nhiều lần, bạn sẽ cảm thấy chai lì với tổn thương ấy.
Tình cảm của tôi không phải là đại dương không cạn nước, nó chỉ là gói bánh ngọt tôi gửi tới người, để lâu không đụng tới cũng sẽ hết hạn mà phải vứt đi. Người mình từng thương nhiều đến vậy, thế nhưng đến lúc chịu đủ tổn thương thì cũng phải buông bỏ mà thôi.
Câu chuyện của chúng ta chưa từng được bắt đầu, đã phải vội gác bút vào một buổi chiều. Hôm nay trời trong nắng ấm, tôi gửi chút tình cuối vào trời mây, nhờ gió hạ hong khô tất cả. Ngày hạ đã vãn, đồ mi cũng tàn, một mối tình si, vậy mà lại chết trong một buổi chiều cuối hạ.
Hôm ấy, tôi cảm nhận được trái tim mình đang rơi và vỡ vụn trong nắng ấm của phương nam, chân thực đến đau lòng.
—“Thế Giới Mênh Mông Buồn Vui Cất Vào Lòng”