Lắm lúc, chẳng cần uống mà người ta vẫn có thể say… Rồi chẳng cần phải đau lần này người ta mới nhớ lại nỗi đau trước.
Và ta thường sống trong 2 góc độ. Một cái là để giả vờ hạnh phúc. Cái còn lại để chứa đựng nỗi buồn thật sự của bản thân.
Tôi sợ đến mức nhiều lúc giật mình trong đêm, chỉ muốn giật vội chiếc điện thoại và gọi cho người ta, nức nở: “Tại sao lại để tới nỗi như bây chừ vậy hả?”… Tôi sợ tình yêu là vì vậy, sợ một ngày ai đó bước vào đời mình, làm cho mình vui, hạnh phúc, rồi đến một ngày họ ra đi, lấy hết tất cả những điều đó ra khỏi cuộc đời ta…
Thật ra điều chúng ta sợ rất giống nhau, đấy chính là việc 2 con người đã từng yêu nhau nhưng cuối cùng lại chẳng thể ở bên cạnh nhau, mặc dù mai sau có thể sẽ yêu một người khác, nhưng sự tiếc nuối kia sẽ khắc sâu vào trong đáy lòng mà không hề mờ nhạt.
Nhưng mà, quá khứ không phải để khóc, để gục ngã, không dành cho những con người yếu đuối luôn mang ra để hối hận hay day dứt. Quá khứ là để nhớ, để trong tim, chôn chặt đáy lòng, để khi cần thì lôi ra gặm nhấm rồi sau đó lại quay về đối diện với hiện tại.
Đừng hứa hẹn những chuyện quá cao và quá xa, chỉ cần chúng ta đừng bao giờ bỏ cuộc. Vì em yêu anh và anh cũng yêu em.
Phụ nữ luôn xứng đáng được hạnh phúc. Và hạnh phúc thì ở phía trước, nên muốn chạm vào nó thì chẳng thể nào đứng yên hay ngoảnh lại nhìn quá khứ quá lâu.
Hiền Oanh