“Tết này con về mấy ngày?”
Câu hỏi mẹ luôn nhắc đến mỗi lần gọi điện. Dù chẳng xa xôi gì, tôi vẫn hiếm khi về nhà. Không phải vì khoảng cách, mà vì vòng quay bận rộn của công việc cuốn tôi đi, chẳng mấy khi dừng lại để nghĩ đến gia đình.
Nhưng ở nơi ấy, vẫn có hai người già ngày ngày trông ngóng, mong một lần tôi bước qua cánh cửa, để được trò chuyện, được hỏi han, được nhìn tôi. Rồi lại bịn rịn tiễn tôi đi, ánh mắt vương vấn như không muốn rời.
Hẳn là họ nhớ tôi nhiều lắm. Còn tôi, cứ mỗi khi mệt mỏi hay vấp ngã, mới chợt nghĩ đến họ như một liều thuốc an thần… mà lẽ ra tôi nên trân trọng hơn, ngay cả khi mọi thứ vẫn đang yên bình…
Nguồn: Bức thư của Hà Nội
#mangxahoivanhoc