🍃Khi con người ta ít nói đi, sẽ suy nghĩ nhiều hơn, và rồi trong khoảng lặng đó... kí ức lại tràn về!
Nói nhiều hay ít, nhớ tới hay không liệu có quan trọng chi, khi mà trong sâu thẳm tâm can chỉ có
Người ta luôn quan tâm nhiều đến 2 vấn đề của người khác: Gia thế và ngoại hình. Nhưng họ không nhận ra được rằng một người được sinh ra thế nào không quan trọng bằng việc họ lớn lên thế nào.
Chúng
Những ngày mệt mỏi nhất là những ngày đầu óc trống rỗng, trái tim nặng rịu không biết vì ai, vì cái gì? Đến và việc thở cũng thấy nặng nhọc, và từng hơi thở đều mang một nỗi niềm vô hình
Chẳng muốn l
em nghĩ gì nhiều thế?
cứ bình thường thôi, em
trời sáng rồi lại đêm
gió lên, mình khoác áo
cơm nhão, thì thành cháo
hết chuối, thì ăn cam
em đừng nghĩ lan man
những điều chưa kịp đến
gạo
Cỏ Mềm...
...Cuối con đường ai cũng phải đi, là một điều gì đó đợi chờ, mà không ai biết trước. Nhưng không bước chân nào dừng lại cả. Chỉ nhìn lại phía sau một thoáng chốc. Rồi sẽ đi tiếp, về phía
“Thuở bé òa khóc, vì một vết xước. Lớn lên lãnh đạm, dù ngàn vết thương. Không ai ở bên em mãi được. Thơ ngây nào cũng đến lúc phải tàn. Can đảm hơn một chút, thế giới tự nhiên sẽ dịu dàng.”
— Sách