Tâm sựTình yêuTruyện hay

Thương

Tôi mong mình sáng mai thức dậy là tiếng gọi của mẹ, như rung cả trời đất.
“Con kia dậy đi học, định ngủ đến bao giờ.”

Chứ không phải tiếng báo thức như này, tôi thèm cảm giác ngày nào chiều mưa nằm với mẹ coi tivi với bộ phim mẹ coi cả năm vẫn chưa hết.

Tháng ngày trưởng thành vội vã, thời gian gọi về nhà để thấy mẹ chỉ qua màn hình điện thoại, mẹ luôn nhắc đừng ăn mì nha con, nấu cơm ăn đủ, đừng để ốm, nhớ uống thuốc đủ không lại đau tai.

Tôi nhớ mẹ hơn bao giờ hết.

Đoàn Đoan Vân Hạ.
#nhather