Sống cùng một thành phố, dưới cùng một bầu trời, chưa bao giờ vô tình gặp lại nhau – người cũ. Là vì ta né tránh nhau quá tài, hay là tại vì đã hết duyên nợ thật rồi sao?
Khi đứng một mình giữa lòng thành phố mênh mông, lại cảm thấy mọi thứ đều rất bé nhỏ, chỉ có khoảng không trống rỗng trong lòng là không ngừng lớn lên mà thôi.
Nếu biết trái me ăn vào sẽ rất chua chát, có thể không ăn nữa. Vậy nếu như biết rõ yêu một người sẽ đau lòng, có thể khiến bản thân mình không yêu được nữa không?
Cuộc sống là những lần gặp gỡ và biệt ly, là những lần lãng quên và bắt đầu, nhưng luôn có những chuyện, một khi đã xảy ra, sẽ để lại dấu vết, và luôn có những người, một khi đã tới, sẽ khó có thể nào quên.
Đời người, thứ khó chấp nhận nhất chính là việc ta nhận ra rằng sau tất cả mọi cố gắng của bản thân vì một ai đó, một thứ gì đó, thì đến cuối cùng tất cả cũng rời bỏ ta… và rồi mọi thứ được phủ lên bởi một lớp bụi dày của thời gian, trở thành dĩ vãng.
Tất cả chúng ta đều bị tổn thương theo cách này hay cách khác. Nhưng trước hết điều tốt nhất nên làm là phải tiếp tục sống như không hề có chuyện gì xảy ra để mọi thứ nhẹ nhàng.
Lạc Lối
Nguồn: 247news