“Thuở bé òa khóc, vì một vết xước. Lớn lên lãnh đạm, dù ngàn vết thương. Không ai ở bên em mãi được. Thơ ngây nào cũng đến lúc phải tàn. Can đảm hơn một chút, thế giới tự nhiên sẽ dịu dàng.”
— Sách “Ước Mơ Đẹp Nhất Là Khi Em Dốc Cạn Trái Tim Theo Đuổi”