Tâm sựTình yêuTruyện hay

Duyên phận

Sự kỳ diệu của duyên phận là…

Ở giữa vũ trụ bao la, nơi em không thể lắng tai nghe, không thể ngước mắt nhìn tỏ, vẫn có những điều đẹp đẽ lững lờ trôi. Cho dù là hàng triệu năm về trước hay vạn kiếp về sau, nó cũng không bao giờ tan biến.

Tôi sinh ra từ vụ nổ của một ngôi sao đã chết đi, em là mặt trời bé con của tôi, là điểm bắt đầu cho một thiên hà rực rỡ nhất, chiếu sáng cả một góc vũ trụ của tôi. Vậy nên em đừng đặt ra những kỳ hạn của yêu thương, đừng để trái tim mình lơ lửng và vô định.

Thực tại lay động trong cái chớp mắt của em, nỗi nhớ rung nhẹ trên bờ mi và làm ướt vai tôi. Trong câu chuyện quá khứ của em, tôi có thể lướt qua khi em đang mua đồ ăn trong siêu thị. Lúc em đang lặng lẽ ngắm nhìn mây bay ngoài cửa sổ thì tôi chạy ngược chuyến tàu, tiến vào màn đêm vô tận.

Nhưng còn tương lai xa vời, chỉ mong rằng mãi mãi làm người khách trong quán trà có tên {Chẳng có ai} của em.

Tôi cùng em lặng nhìn cây hồng già ngoài cửa sổ, bên này tiếng trà sôi lăn tăn trong chiếc ấm thủy tinh và hơi nóng làm ửng hồng gò má của em.

— Thế Giới Mênh Mông Buồn Vui Cất Vào Lòng