Nhiều khi chúng ta chẳng muốn làm cái chi ngoài việc tận hưởng một vài điều thật riêng tư. Hoặc là không muốn ra ngoài, không muốn làm việc, cũng không muốn đi vào quỹ đạo của một cuộc sống mà ngày hôm qua giống cả ngày hôm nay và giống luôn cả ngày mai nữa.
Và… lại nhiều khi thấy buồn mà không khóc được, thấy nhớ nhưng chẳng thể nói ra, thấy cô đơn mà không ai bên cạnh, vậy nên đau mà vẫn phải cười.
Cuộc sống là nhiều khi như vậy đấy. Mỗi mùa gió lạnh mùa nắng vàng qua đi, chúng ta lại thêm nhiều thứ nữa ở trong suy nghĩ… Liệu rằng nếu không thể buông bỏ bớt đi, bộ nhớ này liệu có bị đầy và quá tải chăng?
Đừng ước rằng mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn mà hãy ước rằng chúng ta phải giỏi hơn. Đừng ước có ít rắc rối hơn trong cuộc sống này mà hãy ước chúng ta có nhiều kỹ năng hơn. Đừng ước cuộc sống này có ít thử thách hơn mà hãy ước mình phải khôn ngoan hơn!
Cuộc đời không hề dễ dàng, nhưng cũng chưa bao giờ là phức tạp. Tất cả sẽ do suy nghĩ của chính mình mà nên.
Và nếu chẳng may dòng đời không cho mình có được người mình muốn, công việc mình trông đợi… thì mình sẽ ra sao? Phải chăng mình cũng sẽ phải cố gắng hơn, và tiếp tục hy vọng…
Hiền Oanh