Tâm sựTruyện hay

Tháng mười hai làm người ta dễ chạnh lòng

tháng mười hai làm người ta dễ chạnh lòng.

dịp cuối năm, ai cũng đều tất tả, bận rộn trăm điều, cố làm sao để kịp đón năm mới cùng những người mình yêu thương. em không. thế nên em thấy mình rỗng tuếch giữa bao lớp người bộn bề lo nghĩ.

hôm ấy anh cưới. em tẩn ngẩn tần ngần, ngồi trước nhà nhìn ra vườn cúc hoạ mi rũ mình sau cơn mưa trút.

thiệp mời anh có gửi tới, em nhận, nhưng không buồn mở ra xem. em thôi tò mò rằng khi nào anh kết hôn, cô dâu là ai, trông như thế nào. em thôi từ lâu lắm, thế mà không quên được. hôm tận tay cầm tấm thiệp hồng, em chìm vào giấc ngủ sau một trận khóc tê dại nhất mà đời em từng có.

mình chia tay rồi, em biết. chỉ là em tiếc quá. em cũng đã từng mong anh sẽ là người đeo cho em nhẫn cưới, cũng từng mong dưới mái hiên này sẽ có anh cùng ngồi. sáng pha trà, chiều ngắm hoa, trải qua những ngày đại dương không dậy sóng.

đừng trách em khờ dại, anh. yêu là chuyện của lứa đôi, nhưng đau chỉ nên để một người.

em từng mong tơ duyên không trễ hẹn, cho mình gặp lại nhau vào một ngày đẹp nắng. mong vận may nửa đời em đủ để hai ta gương vỡ lại lành. em vẫn giữ lại những món quà của anh, kẹp tóc, hoa khô, thư tay,… và cả sợi dây chuyền khắc tên ta mà chưa ngày nào em quên đeo nó. tất cả vẫn ở đó, vẹn nguyên, đợi ngày đón anh về.

vẩn vơ nghĩ ngợi, sợi dây chuyền bỗng rơi khỏi cổ em, nằm im lìm trên đất. em cúi xuống, nhìn nó thật lâu, chưa kịp nhặt đã rơi nước mắt.

nó đứt rồi. sợi dây chuyền anh tặng đã đứt rồi.
thế thôi, đời này không cần gặp lại nữa.

#toilaceline