Quần áo mẹ tôi chỉ đơn giản là mấy bộ đồ bộ để mặc ở nhà, vài cái áo khoác bạc màu để ra ruộng. Hôm nào đi đám, mẹ chỉ mặc bộ đồ vest. Sang hơn nữa thì mặc vào bộ áo dài đã được may từ năm nào đó chẳng ai còn nhớ. Nhiều năm qua, mẹ chẳng sắm thêm một cái gì mới, chỉ quanh đi quẩn lại với những bộ đồ quen thuộc và nghĩ rằng chừng ấy đủ rồi.
Trong tủ đồ của mẹ không có váy. Nên hiển nhiên tôi chưa bao giờ thấy mẹ diện váy. Lâu dần tôi cũng mặc định vào não mình, mẹ chẳng phù hợp với những chiếc váy đâu và mẹ không thích váy vóc cho lắm.
Ấy vậy mà, một lần nọ, mẹ tôi đi đám cưới họ hàng ở xa. Lúc ấy, được anh chị cổ vũ, mợ cho mượn đồ. Mẹ tôi lần đầu mặc váy! Hôm đó anh họ gửi cho tôi một tấm hình, đang giờ học, cũng chẳng để ý lắm tôi tiện tay hỏi:
– Hôm nay mợ đi đám mặc váy xinh quá, mẹ em đâu, có hình không anh?
– Mẹ em trong hình kia kìa.
Tôi giật mình, dụi mắt, lướt nhìn lại tấm hình một lần nữa. Từ ngỡ ngàng, ngơ ngác, tôi giật mình cảm thán:
– Ủa mẹ em đó hả trời, lạ quá em không nhận ra?
– Xinh không? (Anh tôi hỏi)
– Xinh, rất xinh!
Anh tôi cười, vẻ đắc ý lắm. Tôi mang bức hình mẹ, khoe với bạn bè. Lần đầu tôi thấy mẹ mình xinh đến thế, thấy tự hào vì mình có mẹ xinh đẹp như vậy. Hóa ra, dáng vẻ xinh đẹp dịu dàng ấy, bao năm qua vì hao tâm tổn lực với bọn tôi mà hốc hác đi thấy rõ. Tôi tự thấy xấu hổ, xấu hổ vì ích kỷ, vì sự lạnh nhạt của mình với mẹ.
Lần ấy, tôi tự nhủ rằng, nếu có thể, sau này khi đã làm ra tiền, tôi sẽ dắt mẹ đến một tiệm váy thật xịn, chọn cho mẹ chiếc váy đẹp nhất.
Bạn đã bao giờ thấy mẹ mặc váy chưa? Để lại một tấm ảnh xinh đẹp của mẹ để mọi người cùng ngắm nhé!
—
🌾 Về nhà ăn bát cháo hành – Doãn Hằng
Mong bạn dẫu có đi khắp tinh cầu này, vẫn còn gia đình để trở về!