Nếu có một ngày, bạn thấy rằng cảm xúc của mình chẳng thể diễn tả thành lời, thay vào đó chỉ muốn bản thân biến mất giữa phố đêm rực rỡ ánh đèn, thì đó chính là cô đơn.
Và rồi con người ta vào lúc yếu đuối, lại sẽ nhớ đến người không nên nhớ.
Khi cô đơn, người ta thường buồn và nuối tiếc vì những câu chuyện cũ đã quá vãng, những điều chưa xảy ra hoặc sẽ không xảy ra… Buồn phiền vì những điều nhỏ nhặt, dễ cô đơn giữa những rộng dài của năm tháng. Là lạc lõng khi đứng giữa chốn đông người, thấy lòng nguội lạnh khi có bao nhiêu bàn tay muốn nắm lấy. Là cảm giác loay hoay, không lối thoát trong chính thế giới của riêng mình. Khi ấy chúng ta nhận ra cô đơn với chính mình thật đáng sợ.
Và, bạn sẽ bước tiếp, hay là dừng lại? Khi phải đứng trước những sự lựa chọn, hãy chọn can đảm. Can đảm dấn thân, hoặc can đảm từ bỏ. Can đảm đương đầu hoặc can đảm chấp nhận. Can đảm chọn thứ mình yêu hoặc can đảm yêu thứ mình chọn. Chỉ cần can đảm, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Hiền Oanh