Chúng ta vẫn thường chạy trốn một người bằng những cái quay đi, những khoảnh khắc giả vờ không nhìn thấy.
Chúng ta vẫn thường chạy trốn kỷ niệm bằng việc vứt hết những món quà nhỏ, thôi không qua lại trên những đoạn đường quen.
Chúng ta vẫn thường chạy trốn tình yêu của mình bằng cách không nhắc lại một cái tên, càng không nhắc đến hai chữ hẹn hò, không muốn quen ai nữa.
Hàng ngày vẫn ăn uống những món mình thích, mua sắm những thứ mình ghiền, tuy nói đơn giản nhưng nếu làm được vậy chúng ta sẽ thấy cuộc sống sao mà đáng yêu hơn rất nhiều, ít nhất là ủ rủ không biết phải sống ra sao.
Từng nghe ở đâu đấy rằng cuộc sống phải vui buồn lẫn lộn mới là một kiếp người, vậy nên dù muốn dù không thì chúng ta vẫn phải đối diện với chính chúng ta trong mọi khoảnh khắc của cuộc sống, nơi mà chúng ta không thể chạy trốn chính mình.
Mọi thứ trong cuộc sống này, cần đối diện hơn là chạy trốn. Vậy nên hãy đối diện với mọi thứ cho đến khi bạn nhìn thấy mà vẫn rất an nhiên, thì khi ấy, không cần chạy trốn nữa.
Tất nhiên chúng ta không cổ vũ cho việc lãng quên đi mọi thứ, vẫn phải giữ lời hẹn, câu thề, những ước mơ dang dỡ phải thực hiện, hãy sống sao cho năm tháng trôi qua khi ngoảnh lại chẳng hề hối tiếc.
Hiền Oanh