Dẫu biết không phải ai ra đi trong mưa cũng sẽ trở về trong nắng. Không phải nụ cười nào cũng có thể che hết vị đắng của niềm đau.
Nhưng những người đã bước ngang qua cuộc đời, sẽ để lại cho chúng ta những nụ cười và cả giọt nước mắt trong nhau. Dù đậm nhạt hay nông sâu, đều không mong một ngày trong mắt người kia, mình trở nên “cũ-kỹ” đến nhạt màu!
Gọi là “Chuyện cũ” nghe nhẹ bẫng thế thôi, nhưng có thể khi vừa thốt khỏi môi, chúng sẽ thấy tim mình run lên một nhịp đấy! Bởi lẽ, khoảnh khắc chúng ta nói ra hai tiếng “chuyện cũ” ấy cũng là lúc chúng ta tự nhắc mình nhận ra rằng thời gian đã phủ lên chuyện tình của chúng ta một lớp bụi dày của khoảng cách và lãng quên, nhận ra rằng chúng mình không còn là của nhau, mà trở thành “Người-Yêu-Cũ” và “Đã-Từng-Là-Của-Nhau”. Sự phân định ấy nghe sao thật xót xa và đắng chát đến quặn lòng.
Nhưng rồi mỗi một việc trong cuộc sống này đều có thể tổng kết bằng ba chữ: “Rồi sẽ qua”. Liệu rằng cuộc sống có điều chi hấp dẫn, đáng sống khi mà không hề có “chuyện cũ” để chúng ta hướng tới những điều tốt đẹp ở “chuyện mới” của tương lai.
Vậy hãy đừng bao giờ nuối tiếc nhìn lại. Nếu Lọ Lem mà cố quay đầu lại lượm chiếc giày,
chắc chẳng bao giờ cô ấy có cơ hội trở thành một nàng công chúa. Chú lính chì dũng cảm đã thẳng tiến một mạch đến đích mà không hề do dự.
Hiền Oanh