Dạo bước bên bờ biển thành phố, một đoạn dài thăm thẳm, có khi nghĩ là nó dài như sự mô hồ về cuộc đời mình vậy. Nhìn bóng mình dưới trăng nước đôi má giờ đã gầy đi.
Ở thành phố nhỏ xíu này, tôi cũng đi khắp nẽo rồi chứ phải ít, nhưng có khi nào tôi gặp lại anh – người một thời là tất cả. Tôi tự giải thích cho cảnh ngộ này có phải vì thời gian làm việc của hai đứa trái nhau nhiều, hay là vì hết duyên phận rồi?
Gặp anh trong một chiều oi bức tháng Năm. Định mệnh khiến chúng tôi gắn kết được một thời gian cũng thật dài. Cùng nhau xây dựng thật nhiều thứ cho tương lai. Với biết bao câu thề của hai đứa.
Rồi năm tháng trôi qua sự nhàm chán, công việc trái chiều, nắng mưa cuộc đời… làm chúng tôi xa cách nhau – có lẽ là mãi mãi.
Hôm nay đoá hoa tháng Năm xưa còn đây, nhưng bóng dáng xưa không còn thấy đâu. Phải chăng chưa trọn niềm thương yêu nên chưa hết lòng vì nhau?
Chỉ mong từ nay về sau không còn vướng u sầu nữa, ở nơi nào đó hy vọng anh sẽ luôn vui vẻ với lựa chọn của mình…
Nhã Võ
Nguồn: 247news