Ngày ngày ở giữa đám đông, chen chúc trên những con đường góc phố đông nghịt người, nhiều khi giật mình, trời ơi, họ kia, đồng loại mình kia, sao mình lại thấy cô đơn đến rã rời… Lúc ấy, có một cảm giác kì lạ, chỉ mình trên đời nầy, chỉ một mình… Chẳng có ai là tri âm, chẳng ai cả…
Tôi tin rằng trên đời này, có vài người, có một số việc mà ta dù cố gắng vẫn sẽ chưa thành, và… có một chút tình đã định trước sẽ không thể ở bên nhau tới cuối đời.
Có nhiều chuyện rõ ràng bản thân đã biết sẽ có kết thúc như thế, nhưng vẫn cố gắng tìm kiếm một ngọn lửa để thắp lên hy vọng ở trong lòng mình.
Đừng mơ, hay là cứ mơ nữa bây chừ? Có lẽ nỗi nhớ đẹp nhất chính là mãi mãi không gặp nhau. Trong tim mỗi người đều có một chỗ, và có một người ở đó, người ấy từng đi qua thời son sắc, dù chỉ một khoảng thời gian nào đó nhưng lại ở trong ký ức cả một đời.
Nếu không có ai cho chúng ta dựa vào, thì cũng phải tìm một cái cây mà dựa. Chứ không được ngã!
Cuộc sống cứ vậy mà vẫn sẽ tiếp diễn, dẫu có nắng mưa ra sao đi nữa..